Người dịch: Whistle

Đan Mộ Hoa ho khan, nói:

“Nhiều năm nay, bề ngoài, Cừu phó bang chủ cung kính với huynh, nhưng sau lưng lại giấu rất nhiều báo cáo tài chính, thậm chí còn âm thầm nuôi dưỡng binh lính.”

“Chứng cứ, đều ở đây.”

“Vèo!”

Lôi Bá Thiên giật lấy quyển sổ, tiện tay lật xem, sắc mặt ông ta ngày càng khó coi, cuối cùng tay run rẩy, thậm chí còn không cầm nổi quyển sổ.

“Sao có thể?”

“Sao có thể?”

“Sư huynh.” Đan Mộ Hoa nhỏ giọng nói:

“Có lẽ Cừu phó bang chủ không có ý phản bội huynh, chỉ là để phòng ngừa chu đáo, nhưng hành vi của ông ta trong những năm này rõ ràng là đã xa cách với huynh.”

“Cùng chung hoạn nạn thì dễ, cùng hưởng phú quý mới khó, cổ nhân quả nhiên không lừa ta.”

“Bịch!”

Quyển sổ rơi xuống đất, Lôi Bá Thiên loạng choạng lùi lại, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt ngơ ngác.

Ông ta không muốn tin tưởng, nhưng chứng cứ rõ ràng.

Đan Mộ Hoa không có lý do gì để lừa ông ta, dù sao, sau khi trở về, chỉ cần điều tra là biết những thứ được ghi chép trong sổ có đúng hay không.

“Đây cũng là chuyện tốt.” Nhìn thấy vậy, Lôi phu nhân dịu giọng, an ủi:

“Cừu Bá Uy vươn tay quá xa, trong bang có rất nhiều người là tâm phúc của ông ta, ta vẫn luôn lo lắng.”

“Ông ta chết, ta cũng yên tâm.”

“Nếu không…”

“Có một ngày, khi ông để cho Tù Nhi tiếp quản vị trí bang chủ, nếu như Cừu Bá Uy không đồng ý, chẳng lẽ mẹ con ta có thể phản kháng được sao?”

“Đừng nói nữa.” Lôi Bá Thiên phất tay, vẻ mặt dữ tợn:

“Ta biết rồi!”

Lôi Bá Thiên nhắm mắt lại, hít sâu:

“Vừa lúc, hôm nay giải quyết Thiên Thủy trại trước.”

“Ầm!”

Lời còn chưa dứt, Lôi Bá Thiên đã hóa thành tia chớp, lao về phía trước, đao quang dữ dội xé toạc từng lớp phòng ngự.

“Tỷ tỷ.”

Trong phòng, Đan Mộ Hoa cười:

“Tỷ tỷ pha trà đi, lát nữa, tiếp đón bang chủ.”

“Ta biết rồi.”

Lôi phu nhân trừng mắt nhìn Đan Mộ Hoa, vỗ ngực:

“Vừa nãy ngươi dọa ta sợ, ta còn tưởng ngươi thực sự muốn để Lôi lão hổ đi cứu Cừu Bá Uy.”

“Yên tâm.” Đan Mộ Hoa lắc đầu:

“Làm sao ta có thể không cùng chung chí hướng với tỷ tỷ? Sau khi giải quyết xong Thiên Thủy trại, lại thống nhất Huyết Đằng lâu, Thiên Hổ bang sẽ trở thành Tô gia thứ hai.”

Nói xong, Đan Mộ Hoa mỉm cười.

“Thật sự là nhìn thấy mà thương!”

Chu Giáp cũng coi như là gặp qua không ít mỹ nữ.

Ở Trái Đất, minh tinh dung mạo xuất chúng, app chỉnh ảnh quỷ phủ thần công, phụ nữ ở Khư Giới lại càng thêm quyến rũ, như Vương phu nhân, Tiền Tiểu Vân…

Nhưng so với cô gái trước mặt, những người khác đều kém sắc.

Cô gái tên Bạch Phượng này có mái tóc đen như thác nước, lông mày như lá liễu, mắt long lanh, da trắng như tuyết, mặt như ráng mây, không chỗ nào không đẹp.

Tuy rằng chiếc váy màu hồng hơi cồng kềnh, trang phục nha hoàn đơn giản và dính đầy bùn đất, nhưng lại không thể nào che giấu được dung mạo tuyệt mỹ của nàng.

Cô gái mặc áo đen bên cạnh cũng rất xinh đẹp, hơn nữa còn mang theo vẻ kiêu ngạo, nhưng lúc này chẳng ai muốn nhìn cô ta.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô gái tên Bạch Phượng.

Nàng ta giống như một bảo vật hiếm có, tỏa sáng rực rỡ.

Có nàng ta…

Những người phụ nữ khác đều trở nên mờ nhạt.

Bùi Cách là thủ lĩnh ám vệ, điều đầu tiên phải làm là tâm vô bàng vụ, lạt thủ vô tình, nhưng lúc này, trong mắt gã ta cũng hiện lên vẻ ôn nhu.

Loại phụ nữ này, e rằng không ai nỡ ra tay.

“Ác tặc!”

Bạch Phượng nghiến răng, trừng mắt nhìn Chu Giáp:

“Ngươi sẽ không được chết tử tế!”

Cho dù là đang mắng chửi, nhưng vẻ mặt của Bạch Phượng vẫn khiến người ta thương tiếc, trong đôi mắt đẹp là một màn sương mờ ảo, như đang muốn khóc.

“Không chết tử tế sao?”

Chu Giáp cúi người, một tay nắm cằm Bạch Phượng, ánh mắt hắn giống như nước hồ lạnh lẽo, không có gợn sóng, soi rõ dung mạo Bạch Phượng.

Như thể ngửi thấy mùi gì đó, Chu Giáp hơi nhíu mày, chậm rãi nói:

“Hình như cô tè dầm rồi?”

“Sợ sao?”

Bạch Phượng run rẩy, vừa xấu hổ, vừa sốt ruột, nàng ta muốn cắn lưỡi tự sát.

“Hừ!”

Chu Giáp hừ lạnh, búng tay.

“Bùm!”

Bạch Phượng cứng người, vẻ mặt suy sụp, nàng ta cúi đầu nhìn, bụng xuất hiện một vết máu, sau đó, cơn đau dữ dội mới lan ra toàn thân.

“Nguyên Lực của ta…”

“A!”

Bạch Phượng co ro, nằm trên đất run rẩy, nàng cảm thấy Nguyên Lực trong cơ thể đang tỏa ra, kèm theo cảm giác rút gân lột xương.

“Bạch Phượng?”

Cô gái mặc đồ đen cố gắng đến gần, quát lớn với Chu Giáp:

“Ngươi đã làm gì Bạch Phượng?”

“A!”

Cô gái còn chưa nói hết câu, cơ thể cũng cứng đờ, cô ta hét thảm, ngã xuống đất, toàn thân co giật, gân xanh trên trán nổi lên, vẻ mặt vặn vẹo.

Nguyên Lực trong cơ thể cô ta cũng đang nhanh chóng biến mất.

Ở Tàng Thư uyển có rất nhiều công pháp, đương nhiên có phương pháp “tra tấn”, thậm chí còn có pháp môn phế bỏ Nguyên Lực của người khác.

Giống như Tam Kiếp Chỉ.

Một ngón tay…

Đánh kình lực vào đan điền khí hải, thực cốt rút tủy, phế bỏ tu vi, chỉ cần kình lực trong cơ thể chưa tiêu tan thì sẽ luôn bị tra tấn.

“Lôi xuống!”

Chu Giáp mặt không cảm xúc, phất tay:

“Rửa sạch, đưa vào phòng.”

“Vâng!”

Người Liễu gia run rẩy, vội vàng đáp, gọi mấy ả nha hoàn đến, vác hai người phụ nữ đang co giật, kêu la thảm thiết đi về phía phòng ngủ.

“Chủ thượng.”

Bùi Cách đè nén sự tiếc nuối, cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:

“Tần Cố Ngôn thực sự sẽ đến sao?”

“Đương nhiên.”

Chu Giáp ngồi chễm chệ dưới mái hiên ở sân sau, chậm rãi nói:

“Nữ nhân như vậy, e rằng không có người đàn ông nào có thể bỏ mặc.”

“Cũng đúng.” Bùi Cách gật đầu, nhìn Chu Giáp, sau đó khẽ lắc đầu:

“Cũng chưa chắc.”

Chu Giáp nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:

“Cho dù không đến cũng không sao, ta tin tưởng Liễu tộc trưởng có thể giúp chúng ta tìm được nơi bọn chúng ẩn náu, đúng không, Liễu tộc trưởng?”

“… Vâng.”

Liễu Nguyên Trung có dáng người mập mạp đang run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, ông ta khó khăn gật đầu.

0.46252 sec| 2407.398 kb